Ban đầu, gia đình có những chuyến đi chơi xa cùng ba. Dần dần, tôi nhờ ba chở đi công việc khi tài xế nghỉ đột xuất. Tình cảm dần hàn gắn từ những chuyện nhỏ như thế. Mẹ ban đầu không hài lòng lắm, nhưng do tôn trọng quyết định của con gái nên dần cũng xuôi lòng.
Tôi nghĩ tình cảm đã hết thì không nên cưỡng cầu, ngoài việc chúng tôi vẫn là một gia đình, ba vẫn là ba và mẹ vẫn là mẹ, có thể ngồi chung ăn một mâm cơm là đủ vui lắm rồi. Tôi mong hai người nhẹ nhàng với nhau, còn nếu để nối lại tình cảm thì rất tội cho mẹ.
Con người ta trưởng thành sẽ thấu hiểu, có sự thông cảm, chia sẻ nhiều hơn. Khi còn bé, con người chỉ biết nhìn nhận từ một phía hoặc chăm chăm vào lỗi lầm của người khác. Sau này, khi nhìn thấy sự ăn năn, hối hận trong mắt của ba, tôi biết thông cảm và tha thứ tất cả. Đây cũng giống như cách tôi trả hiếu cho ông vậy.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét